Trong chăn nuôi đại gia súc, nguồn thức ăn thô xanh và chi phí nhân công luôn là hai yếu tố then chốt quyết định hiệu quả kinh tế. Tại nhiều địa phương, phụ phẩm cây trồng sau thu hoạch như rơm rạ, thân và lá ngô thường bị bỏ đi hoặc đốt bỏ, gây lãng phí lớn và ô nhiễm môi trường không khí. Trong khi đó, vào mùa đông hoặc mùa khô, người chăn nuôi lại đối mặt với tình trạng thiếu hụt thức ăn xanh nghiêm trọng.
Việc áp dụng công nghệ sinh học, cụ thể là kỹ thuật lên men (ủ chua) phụ phẩm cây trồng với chế phẩm vi sinh (EM) và rỉ mật, đang mở ra một hướng đi mới. Bài viết này tập trung phân tích hiệu quả thực tế của phương pháp trên thông qua mô hình của ông Nguyễn Văn Tân tại Tuyên Quang, minh chứng cho sự chuyển đổi từ tư duy sản xuất truyền thống sang nông nghiệp bền vững.
Phương pháp và Kỹ thuật triển khai
Thay đổi tư duy về nguồn nguyên liệu
Trước đây, ông Tân chỉ sử dụng cỏ voi tươi ủ với muối và cám gạo theo phương pháp truyền thống. Các phụ phẩm như thân, lá ngô già sau thu hoạch thường bị xem là phế thải. Tuy nhiên, sau khi tiếp cận kỹ thuật mới từ Hội Nông dân, ông đã chuyển sang tận dụng toàn bộ nguồn phụ phẩm này để làm thức ăn dự trữ.
Quy trình kỹ thuật lên men
Quy trình được áp dụng tuân thủ nghiêm ngặt các tỷ lệ phối trộn để đảm bảo môi trường lên men tốt nhất cho vi sinh vật hoạt động:
Hỗn hợp này cung cấp nguồn dinh dưỡng dồi dào, giúp vật nuôi dễ tiêu hóa và hấp thụ hơn so với rơm rạ khô hay thân ngô già chưa qua xử lý.
Hiệu quả Kinh tế và Kỹ thuật
Cải thiện năng suất vật nuôi
Thực tế áp dụng trên đàn bò 10 con vỗ béo trong 2-3 tháng cho thấy sự vượt trội về chỉ số tăng trọng.
Bài toán kinh tế
Hiệu quả tài chính được lượng hóa rõ ràng dựa trên giá thị trường (65.000 VNĐ/kg bò hơi).
Công thức tính lợi nhuận ròng cho đàn 10 con trong 2 tháng như sau:
Lợi nhuận = 10 (con) x 100 (kg/con) x 50% (tỷ suất lãi) x 65.000 (VNĐ/kg)
Kết quả thu được là 32.500.000 VNĐ. Điều này đồng nghĩa với việc lợi nhuận bình quân tăng thêm từ 5 – 6,5 triệu đồng mỗi tháng so với trước đây.
Tác động Môi trường và Xã hội (Mô hình kinh tế tuần hoàn)
Ngoài lợi ích kinh tế trực tiếp, kỹ thuật này còn mang lại các giá trị gia tăng bền vững:
Mô hình này đã tạo ra sức lan tỏa lớn trong cộng đồng. Từ hộ ông Tân, kỹ thuật này đã được 16 hội viên tổ hội nghề nghiệp áp dụng và đang mở rộng ra toàn bộ 39 hộ chăn nuôi trong tổ dân phố.
Kết luận
Kỹ thuật lên men phụ phẩm cây trồng làm thức ăn chăn nuôi là một giải pháp "nhất cử lưỡng tiện". Nó biến nguồn phế thải nông nghiệp thành tài nguyên có giá trị, giúp người nông dân chủ động nguồn thức ăn, giảm chi phí đầu vào và tăng đáng kể lợi nhuận. Sự thành công của ông Nguyễn Văn Tân khẳng định rằng việc ứng dụng khoa học kỹ thuật vào nông nghiệp, kết hợp với tư duy kinh tế tuần hoàn, là chìa khóa để phát triển chăn nuôi bền vững tại Việt Nam.
Thu Phương